Chỉ còn hai giờ nữa là New Year. Một năm cũ qua đi và một năm mới đang đến. Thời gian trôi quá nhanh, nhất là với những người tuổi đang lăn xuống đồi như mình. Bên này đã có những chùm pháo bông bay lên trời nở rực rỡ, trong cái xôn xao của thời khắc giao mùa mình càng nghe lòng buồn hơn. Lúc nào mình cũng bị lạc lõng "Mình là người Việt nên không tham dự Tết Tây nhưng đến Tết Việt thì mình lại đang ở đất Tây." Hai mươi hai năm mình cứ lơ lửng như vậy, chưa bao giờ mình thấy vui khi xuân về.
"Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi".
Sau những năm tháng vật lộn với cuộc sống. Cơm áo gạo tiền không còn là gáng nặng, nhưng tuổi đời ngày thêm chồng chất. Dấu vết thời gian đã làm mình mệt mỏi. Có lẽ cũng phải chuẩn bị cho một ngảy buông tay. Nếu ngày đó đến mình có gì tiếc nuối không???
Mỗi năm một tuổi em già mất
Tóc bạc răng long cũng sắp kề
Trong không khí tống cựu nghinh tân, nhìn lại những thước phim đời của ba trăm sáu mươi năm ngày trôi qua, hình như mình đã bỏ sót nhiều thứ...
Cuộc đời đó có bao nhiêu mà hững hờ
No comments:
Post a Comment