Sunday, 23 December 2012

Còn chút gì để nhớ


Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi đâu là chốn quê nhà.

 Nơi đây có những lúc buồn lạ lùng, nhớ nhà, nhớ những chốn cũ, nhớ con đường mình đã từng đi qua. Nhưng khi quay về mình lạ lẫm trước sự biến đổi ngột ngạt, khác lạ đến chẳng còn một tí gì dấu vết xưa. 


Bên bờ hiu quạnh

Mình cứ lẩn quẩn với tâm trạng lưng chừng. Bên này thì muốn quay về, nhưng về đến nhà lại muốn quay đi. Cứ như thế mà đã trôi qua hai mươi hai năm.
Giữa trời mà reo

Có những lúc mình nghĩ những người tha hương là những người sống lơ lững giữa trời. Bên ni bên nớ, chẳng đâu là nhà.

Thong dong giữa đời

Có lẽ mình hơi bi quan khi cứ loay hoay với những suy nghĩ  quẩn quanh. 
Thôi thì cứ  "Cũng liều nhắm mắt đưa chân. Mặc cho con tạo xoay vần đến đâu."

Ru Ta Ngậm ngùi


Đôi khi mình còn chẳng hiểu nổi mình, trong những lo toan cuộc đời mình thực tế tính toán rạch ròi nhưng ở tận cùng một góc nào trong tâm thức, mình cũng biết buồn với gió khóc với mưa. Có lẽ như vậy mình mới có đủ nghị lực để vượt qua những gian nan cuộc sống. 



Ngày mới

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng.
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh.

Bình Minh Trên Biển Vắng


Bình minh trên biền



Ánh chiều tàn

Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhè sầu lên



No comments:

Post a Comment