Thấm thoát mình đã về đây 18 năm, nhớ lại những ngày đầu dọn nhà với bao nhiêu lo lắng, từ tiền bạc, công việc, nợ nần và trách nhiệm với gia đình, những gáng nặng oằn vai. Mình cắm vào cầy, một ngày 16 tiếng, bảy ngày một tuần, lúc đó chỉ là công việc và công việc... mình chỉ biết nhìn thẳng phía trước mà tiến.
Rồi cũng qua, mình đang mọc rễ ở đây, những cái rễ từ từ lớn dần ngày càng cắm sâu vào lòng đất. Cuối cùng thì mình cũng xin nhận nơi này làm quê hương, dẫu cho khó thương.
Cảm giác thật nhẹ nhàng giống như một người trở về nhà sau những ngày tháng bon chen với sinh kế cuộc đời. Mình yêu cái không gian tĩnh lặng nơi này.
No comments:
Post a Comment