Monday 31 December 2012

Phút Giao Mùa





Chỉ còn hai giờ nữa là New Year. Một năm cũ qua đi và một năm mới đang đến. Thời gian trôi quá nhanh, nhất là với những người tuổi đang lăn xuống đồi như mình. Bên này đã có những chùm pháo bông bay lên trời nở rực rỡ, trong cái xôn xao của thời khắc giao mùa mình càng nghe lòng buồn hơn. Lúc nào mình cũng bị lạc lõng  "Mình là người Việt nên không tham dự Tết Tây nhưng đến Tết Việt thì mình lại đang ở đất Tây." Hai mươi hai năm mình cứ lơ lửng như vậy, chưa bao giờ mình thấy vui khi xuân về.

"Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi".

Sau những năm tháng vật lộn với cuộc sống. Cơm áo gạo tiền không còn là gáng nặng, nhưng tuổi đời ngày thêm chồng chất. Dấu vết thời gian đã làm mình mệt mỏi. Có lẽ cũng phải chuẩn bị cho một ngảy buông tay. Nếu ngày đó đến mình có gì tiếc nuối không???

Mỗi năm một tuổi em già mất
Tóc bạc răng long cũng sắp kề

Trong không khí tống cựu nghinh tân, nhìn lại những thước phim đời của ba trăm sáu mươi  năm ngày trôi qua, hình như mình đã bỏ sót nhiều thứ...

Cuộc đời đó có bao nhiêu mà hững hờ

Sunday 23 December 2012

Christmas

Dương trần đã vang lên bài thánh ca
Mùa đông năm ấy Chúa sinh vì ta


Christmas tree

Giáng sinh một góc nơi quê hương thứ hai 

Lại một mùa Giáng Sinh về, đây là lần thứ hai mươi hai mình đón Giáng Sinh nơi tha hương. Nơi mình ờ không có cái lạnh giá của mùa đông, thay vào đó là mùa hè nóng bỏng, mới ngày hôm qua mình chuần bị Noel trong nhiệt độ gần 40oC nhưng hôm nay có vẻ thời tiết đã giảm nhiều, hy vọng tối nay mình sẽ đón Chúa giáng trần trong không khí se se lạnh. Nơi mình ở như vậy đó. Khí hậu như tính tình của một người con gái lỡ thời, thay đổi bất chợt.

Mình cũng trang hoàng cây Giáng Sinh cũng làm hang đá cũng treo đèn kết hoa... nhưng rồi vẫn thấy buồn, Đã lâu, lâu lắm mình quên những rạo rực mong chờ. Tuổi đời chồng chất, quay cuồng theo cơn xoáy cuộc đời đã làm mất đi những mơ ước thơ dại.

Tối nay là Christmas Eve mình sẽ đi lễ và sẽ cầu Chúa Hài Đồng

Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm.

MERRY CHRISTMAS and HAPPY NEW YEAR TO YOU

Còn chút gì để nhớ


Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi đâu là chốn quê nhà.

 Nơi đây có những lúc buồn lạ lùng, nhớ nhà, nhớ những chốn cũ, nhớ con đường mình đã từng đi qua. Nhưng khi quay về mình lạ lẫm trước sự biến đổi ngột ngạt, khác lạ đến chẳng còn một tí gì dấu vết xưa. 


Bên bờ hiu quạnh

Mình cứ lẩn quẩn với tâm trạng lưng chừng. Bên này thì muốn quay về, nhưng về đến nhà lại muốn quay đi. Cứ như thế mà đã trôi qua hai mươi hai năm.
Giữa trời mà reo

Có những lúc mình nghĩ những người tha hương là những người sống lơ lững giữa trời. Bên ni bên nớ, chẳng đâu là nhà.

Thong dong giữa đời

Có lẽ mình hơi bi quan khi cứ loay hoay với những suy nghĩ  quẩn quanh. 
Thôi thì cứ  "Cũng liều nhắm mắt đưa chân. Mặc cho con tạo xoay vần đến đâu."

Ru Ta Ngậm ngùi


Đôi khi mình còn chẳng hiểu nổi mình, trong những lo toan cuộc đời mình thực tế tính toán rạch ròi nhưng ở tận cùng một góc nào trong tâm thức, mình cũng biết buồn với gió khóc với mưa. Có lẽ như vậy mình mới có đủ nghị lực để vượt qua những gian nan cuộc sống. 



Ngày mới

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng.
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh.

Bình Minh Trên Biển Vắng


Bình minh trên biền



Ánh chiều tàn

Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhè sầu lên



Friday 21 December 2012

Coral Anniversary


Tháng Mười Hai này mình kỷ niệm 35 năm ngày cưới, chặng đường tình ta đi cũng khá dài. Nhìn lại cũng có đôi lúc gập gềnh, sóng gió và cũng có đôi lúc tưởng như mấp mé lao xuống vực nhưng có lẽ còn nặng nợ nhau nên vẫn còn nắm tay dìu nhau khấp khểnh đi tiếp đường tình. Mình ơi! Ta với mình tuy hai mà một. 

Hy vọng mình sẽ đạt được DIAMOND ANNIVERSARY nha mình yêu...


Mình cưới nhau nha

Bên nhau ngày vui


Ta hứa yêu nhau suốt một đời

Thế giới đông người, ta chỉ thấy riêng nhau

Dìu nhau cho trọn đường tình


Lặng Lẽ Nơi Này

Phillip Island - Vic - Australia

Biển đi đâu về đâu???

Bay đi cánh chim biển

Tôi với trời bơ vơ

Biển bạc đầu thương nhớ

Lặng lẽ nơi này

Quê hương thứ hai của mình được gọi là Miệt Dưới nghĩa là  ờ tận vùng Nam Bán Cầu xa xôi.
Nơi mà thời tiết vô cùng khắc nghiệt, thành phố mình cư ngụ một ngày có đủ bốn mùa, sáng nắng chiều mưa trưa hâm hấp tối lành lạnh. Ngày hôm nay đang 38oC nhưng ngày mai chỉ còn 16oC, vì trời đất thời tiết thất thường nên con người cũng nắng mưa bất chợt. 

Nếu hôm nào bạn ra đường ngày nắng mà gặp một người mang theo áo lạnh thì chắc chắn là đồng hương của mình đó...

Thursday 20 December 2012

Tình cờ bắt gặp

Thiên nhiên tuyệt vời

Yêu nhau là cùng nhìn về một hướng

Biểu diễn cho bà con coi nha

Xin đừng vội bay 

Gánh cả cuộc đời

Chúng ta chia tay thôi

Mình làm quen nha

Đứng ngẩn trông vời áo tiểu thư

Nơi ấy bình yên



Thấm thoát mình đã về đây 18 năm, nhớ lại những ngày đầu dọn nhà với bao nhiêu lo lắng, từ tiền bạc, công việc, nợ nần và trách nhiệm với gia đình, những gáng nặng oằn vai. Mình cắm vào cầy, một ngày 16 tiếng, bảy ngày một tuần, lúc đó chỉ là công việc và công việc... mình chỉ biết nhìn thẳng phía trước mà tiến.

Rồi cũng qua, mình đang mọc rễ ở đây, những cái rễ từ từ lớn dần ngày càng cắm sâu vào lòng đất. Cuối cùng thì mình cũng xin nhận nơi này làm quê hương, dẫu cho khó thương.


Có những buổi chiều mình ngồi nhìn mảnh vườn nhỏ mà gia đình mình tự làm lấy, mình yêu từng bụi cây, từng viên sỏi hay những bức tượng nhỏ. Tất cả cho mình một cảm giác bình yên.




Cảm giác thật nhẹ nhàng giống như một người trở về nhà sau những ngày tháng bon chen với sinh kế cuộc đời. Mình yêu cái không gian tĩnh lặng nơi này.




Me5




Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.

Mùa đông


Có khi nào bạn dành thì giờ để nhìn lại mình không? Và có khi nào bạn thấy thời gian trôi quá nhanh không? Và bạn có ân hận về một điều gì mà bạn chưa hoàn thành không?

Người ta thường nói tuổi trẻ nhìn tới tương lai, người già vọng tưởng quá khứ. Bây giờ trời đang vào những ngày tháng cuối của năm. Ở những nơi khác thời tiết buốt giá mang đến cái cảm giác lạnh lẽo của những ngày cuối đông, càng khiến cho tâm hồn thêm chùng lắng nhưng nơi mình ở những ngày của tháng mười hai là những ngày nóng cháy, có đôi lần mình đi lễ nửa đêm trong nhiệt độ gần 40oC, vậy bạn có biết nơi mỉnh đang sống không?

Tuy vậy những ngày tàn của năm cũng làm cho mình xao xuyến, ba trăm sáu mươi năm ngày trôi qua, mình đã làm được những gì????
Bây giờ là cuối đông 
Trời sắp tàn tháng chạp
Đời đã tàn một năm
Các em nhìn lên bảng
Có thấy lòng ta chăng
Lòng ta bay tản mạn
Như bụi phấn hương nồng....