Ngày qua đi tháng qua đi
Chị tôi lặng lẽ đếm thầm thời gian
Đời người như thế cũng xong
Cũng đành nhắm mắt xuôi tay lạnh lùng
Chị là con lớn trong nhà, bố tôi thường đi làm xa, mẹ tôi không phài là người đảm đang. Gia đình nghèo nên chị phài bỏ học rất sớm để đi làm phụ cha mẹ nuôi một bầy em năm đứa. Là con lớn chị chịu nhiều thiệt thòi, chị hiền lành giản dị, lúc nào cũng chiều chuộng những đứa em tinh nghịch. (Hình như thấy chị hiền, lũ chúng tôi lại càng bắt nạt chị).
Rồi năm tháng trôi nhanh những đứa em mỗi ngày mỗi lớn, chúng tôi lần lượt lập gia đình, bận bịu với tiểu gia đình của mình, chúng tôi quên tuổi xuân của chị cũng đã biến mất từ bao giờ. Chị vẫn quanh quẩn ra vào trong ngôi nhà nhỏ với bố mẹ tôi. Chúng tôi đi xa chỉ còn chị tiếp tục hầu hạ bên cạnh hai đấng sinh thành. Và tìm vui với những dứa con của chúng tôi. Những đứa cháu luôn luôn gọi chị bằng má. Nhưng rồi chúng cũng lớn, cũng có những nguồn vui khác. Cuối cùng thì chị thấy cô đơn, càng ngày chị càng rút sâu vào không gian riêng của chị. Những đứa em vẫn vô tình trước sự đổi khác, Chị lặng lẽ như một cái bóng, chị trở nên ít nói hơn và chúng tôi vẫn vô tình...Đến một ngày chị ngã bệnh, bệnh không nặng nhưng chị buông xuôi. Mười năm tháng sau chị qua đời...
Hôm nay là ngày giỗ thứ hai của chị, như một nén hương lòng em thắp để tưởng nhớ chị. Không bao giờ em quên những giây phút cuối của chị. Những u buồn, cô đơn, thua thiệt trong cuộc sống chị đã để lại. Hãy an bình trong cõi vĩnh hằng chị nhé.
Xin cho một người nằm xuống thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang
Em mong rằng Hiếu sẽ đọc những dòng cùa chị !!
ReplyDeleteCám ơn Thành. Chúc vui khỏe
Delete