Thursday 24 January 2013

Giấc mộng dài






Hôm nay quay lại trường ghi danh cho năm học mới. Hai tháng nghỉ hè cũng sắp qua. Mình lại chuẩn bị ngày hai buồi đeo ba lô đi học. Năm nay không còn học Anh văn nữa mà bị đuổi đi học chuyên ngành. 

Kỳ này mình ghi danh học IT, học ngành này more do less talk cho nên hợp với mình, vào lớp cứ ôm cái computer vào lòng, tai nghe thầy giảng mắt nhìn vào màn hình tay bấm bàn phím thế là xong. Chẳng cần phải mở miệng để bị chê cái accent của mình khó nghe hay wrong pronunciation. Nói như thế không có nghĩa là mình không talk đâu, cũng nói nhưng hơi bị ít.

Càng lớn tuổi cái lưỡi của mình càng cứng, rất khó đánh lên cong vào nên khó mà sì sò cho chuẩn, thêm vào tiếng Việt mình là độc âm khi học tiếng ngoại ngữ mình thường ăn gian âm cuối thành ra cứ sai một ly đi một dặm hoài. Nhưng ngược lại khi làm bài mình rất khá (như vậy mới balance được phải không?)

Quay lại đi học ở tuổi downhill  không dễ dàng khi  mình bắt đầu bị trí nhớ kém, hôm nay học, vài ngày sau chẳng còn nhớ gì. Mình có than thở với ông thầy và được feedback ngay "Me too". (Bó tay). Thật ra học mười chắc mình giữ lại ba còn bẩy phần trả lại cho thầy. (Có còn hơn không, có còn hơn không).

Thôi thì đành ca bài "Ta lần mò leo mãi cũng qua được lớp này" và cứ ca chừng vài lần như vậy sẽ qua tháng ngày đoạn trường. 
Chém cha cái kiếp học trò
Long đong từ thưở thò lò mũi xanh

Không những thế mà còn đang tiếp tục lận đận ở tuồi hoàng hôn. Hình như mình luôn thích tìm thú đau thương.
Hãy cố vươn vai mà sống
Lâu dần đời mình cùng qua

Đôi lúc mình tự hỏi mình điều gì đã khiền mình đi học lại? Có lẽ bắt nguồn từ sự nghèo nàn ngôn ngữ, sống trên xứ người mà không nói được tiếng người thì buồn lắm, không tự tin khi giao tiếp, không bắt kịp đà tiến bộ của đời sống, lệ thuộc vào con cái trong sinh hoạt hàng ngày và nhiều nhiều lắm...

Sau một thời gian dài vất vả, khi đã ổn định cuộc sống, con mình học xong có việc làm. Cũng là lúc vợ chồng mình quyết định quay lại đi học. "Money never enough". Mình và ông xã cùng đồng hành trên mọi nẻo đường.

Mình còn nhớ lần phải viết bài trong lớp về những mục tiêu mình muốn đạt được, mình viết về ngày tốt nghiệp của con mình nhưng câu kết mình viết là mình hy vọng sẽ có một ngày lãnh bằng của chính mình. Bao giờ thì giấc mơ sẽ thành? Có phải mình đang mơ giấc mộng dài không???


Tôi đang mơ giấc mộng dài
Đừng lay tôi nhé, hỡi người gối chăn




No comments:

Post a Comment