Mình thích đọc thơ, truyện. Đó là niềm đam mê của mình. Ngay lúc mới học lớp ba mình đã say mê những quyền truyện nhỏ như Cái Ấm Đất, Cây Tre Trăm Đốt... rồi cứ theo thời gian những quyển truyện ngày càng dầy theo tháng năm. Mình đọc đủ loại truyện, của rất nhiều tác giả, truyện nhi đồng đến truyện lich sử, truyện tình cảm rồi truyện trinh thám. Đọc sách cứ như một nhu cầu cần thiết và thói quen đó theo mình như bóng với hình.
Chồng và con mình không thích điều này. Bởi vì khi mình cầm trên tay một quyển truyện là mình quên hết mọi thứ. mình có thể ngồi hằng giờ và đôi lúc mình cũng quên mình là ai. Mình cũng biết mình có tật xấu đó, vì thế mình cố gắng chỉ đọc truyện sau khi đã hoàn tất công việc hoặc vào buổi tối trước khi ngủ, (như vậy là biết điều lắm rồi, phải không?). Thay vì buôn chuyện hay phí thì giờ đi shopping thì mình đọc truyện, cái thú tiêu khiển vô tội như thế mà mình cứ bị chồng con lên án hoài.
Đọc sách ở mỗi độ tuổi mình có những cảm nhận khác nhau. Cũng quyển truyện đó ở tuổi hai mươi mình say mê nhưng khi đọc lại ở tuổi xế chiều mình lại thấy khờ dại. Nhưng dù cảm giác nào mình cũng thích thú. Có một truyện mình muốn tìm lại nhưng chưa gặp, đó là "Vĩnh biệt Phượng" của tác giả Dương Hùng Cường. Mình đọc quyển này khi mình khoảng 18 hay 19 nhưng mình có ấn tượng rất sâu sắc với nhân vật chính, có lẽ vì tính cách éo le của câu chuyện. Sau đó vì hoàn cảnh đất nước thay đổi mình không tìm lại được truyện này, mình cứ mãi thắc mắc nếu bây giờ đọc lại mình còn giữ được sự rung động ngày xưa không??? Mình rất thích giọng văn của nhà văn này, mình thích sự dí dỏm của ông trong "Buồn vui phi trường" và hình như đoạn kết cuộc đời ông cũng khá bi thảm.(Không biết có đúng không?)
Sau những biến đổi của cuộc đời, có nốt trầm và cũng có nốt thăng, mình còn được những gì? Đôi khi ôn lại thấy có nhiều thay đổi đến với mình nhưng may mắn có một điều bền vững là niềm đam mê đọc truyện vẫn còn. Mình còn hạnh phúc hơn nhiều người phải không bạn???
Chào bạn !
ReplyDeleteTruyện cổ tích Việt nam hay lắm bạn ạ , xưa mình đọc cổ tích các nước thấy hay nhưng sau này mình nhận thấy truyện cổ của các nước kết có vay có trả , nhưng hầu hết đều do người trả thù .Còn nhỏ thì thấy đúng vậy mới đúng . Nay thì kết như vậy thật ấu trỉ và trẻ con .
Truyệt cổ tích Việt thì không có trả thù như " Cây tre trăm đốt , Thạch Sanh Lý Thông v.v... đều là cứ để Trời lo " Hoàng Thiên hữu nhãn bất phụ hão tâm nhơn " Trời già có mắt không phụ người có tâm yêu thương .
Thân mến