Thursday, 4 July 2013

Buồn

Chúa buồn trên Thánh Giá

Lâu lắm mình mới lại lang thang vào blog, thời gian gần đây có rất nhiều việc xảy ra làm mình chẳng còn tâm hồn để dạo thế giới ảo này. Đầu tiên là vì đến mùa thi, bài vở nhiều mà mình thì đuối sức nên cứ phải gồng lên cho kịp với bạn bè. Nhưng cuối cùng cũng cám ơn Chúa vì ngài đã đồng hành với mình suốt những ngày thi. 

Lại thêm một người thân của mình sắp ra đi, khoảng thời gian gần đây mình cứ phải chứng kiến những hình ảnh đợi chờ ngày xa rời cõi tạm này. Mình nhớ những ngày nhìn chị hai của mình vật vã vì bệnh, những giây phút cuối sao mà nặng nề đến ngạt thở. Rồi đến mẹ mình, tuổi già như ngọn đèn từ từ cạn dầu, vẫn biết phải đến lúc chia ly nhưng mình vẫn bàng hoàng. Bây giờ lại đến ông anh chồng đang hấp hối trên gường bệnh, tuổi  vừa qua sáu mươi vẫn còn yêu đời nồng nàn, vẫn còn yêu người đắm đuối (cũng có vài chứng bệnh đeo bên người), sau ba tháng nằm bệnh viện, nay đang chờ ngày ra đi. Nhìn thấy cảnh một người còn tỉnh táo nhưng y học phải bó tay để người ta đợi chết, tự nhiên mình thấy cuộc sống này ngắn ngủi. Làm mình chẳng muốn bon chen gì nữa. "Tôi nay ở trọ trần gian. Trăm năm về cõi xa xăm cuối trời." Vẫn biết là cõi tạm nhưng có ai khi từ giã nó mà không lưu luyến?

Bên mình đang ở những tháng giữa của mùa đông, thời tiết lạnh và rét mướt. Có những ngày trời mưa dầm với nhiệt độ ngoài trời vào khoảng 12oC, chỉ nhìn trời thôi là đã thấy buồn muốn khóc. Ngày trước mình cũng trải qua bốn mùa một năm, nhưng sao mình không xúc cảm như bây giờ. Người ta nói tuổi già thường thấy thời gian qua mau, có lẽ điều đó đúng vì mình cũng đang cảm giác như vậy. Khoảng gần đây bị ảnh hưởng những chuyện xảy ra chung quanh làm tinh thần mình cũng xuống thấp. Buồn ..buồn..buồn...



Saturday, 27 April 2013

Tản mạn

Lần này về Việt Nam có hai tuần, thời gian quá ngắn. Mình chưa kịp thích nghi với thời tiết đã quay về. Chuyến đi này thật mệt mỏi, Mất 4 ngày cho chuyến đi Đà Lạt ăn cưới, hai ngày lo đám giỗ, hai ngày về Vũng Tầu, còn lại là những ngày ngược xuôi ở Sài gòn.
Chạy đua với thời gian đến tã cả người, những ngày mình về thời tiết Việt Nam nóng dễ sợ, ngay cả Đà Lạt cũng vậy, mình đi giữa trời cao nguyên mà đổ mồ hôi, chẳng còn tìm đâu cảnh co ro giữa trời Đà Lạt. Mình chợt thấy buồn, hình ảnh con gái xứ cao nguyên má đỏ môi hồng, thông reo và sương mù đã biến đâu mất.
Mới xa Sài Gòn hơn mười ba tháng, lần trở về này mình lại thấy chốn cũ thay đổi thêm một tí nữa. Con người  vội vã hơn, thực tế đến lạnh lùng. Đứng giữa giòng xuôi ngược của đời sống VN mình tự thấy mình lạc hậu và chậm chạp nhiều."Quê hương là chùm khế ngọt..." hình như với mình chùm khế này hơi chua.
Có lẽ mình quen với cuộc sống tĩnh lặng nơi này, mình chóng mặt khi nhìn dòng xe cộ như mắc cửi trên đường. Và mình cũng dị ứng với những tiếng còi xe, những cách phục vụ...nhiều nhiều. Người Việt mình vẫn được tiếng là hiếu khách nhưng những gì mình bắt gặp trên đường phố khi trở về kỳ này làm cho mình xót xa. 
Quay lại Úc khi máy bay vừa đáp xuống phi trường mình nghe báo nhiệt độ bên ngoài đang là 13oC, mình như con tắc kè đang đổi mầu để kịp thích nghi với sự thay đổi môi trường. Chỉ vừa bỏ hành lý vào nhà, mình phải đến trường ngay vì đã trễ một tuần. Bài vở tới tấp, bài thi, bài kiểm làm mình tối tăm mặt mũi. Hai tuần ở Việt Nam mình ngủ không được, có lẽ vì thay đổi múi giờ và thời tiết, nên về đến nhà mình thấy mệt mỏi vô cùng. Nhưng đến bây giờ thì mọi việc trở lại bình thường.
Nơi mình ở đang vào giữa mùa thu, thời tiết thật đẹp, cũng có những sáng đi học trong khí trời se lạnh và lất phất mưa. Càng lúc mình càng thấy nơi đây thật gần gũi, mình có cảm giác của kẻ trở về sau những ngày lang thang mệt mỏi. Quê hương thứ hai đang hiện hữu và quê hương thứ nhất chỉ còn trong nỗi nhớ (quê hương cúa những ngày chưa thay đổi).
Dù sao lần này cũng là một dịp quy tụ anh chị em kể từ sau ngày mẹ mình mất, Tuy mệt mỏi nhưng cũng hài lòng vì biết bao giờ mới có lần gặp đông đủ như thế nữa, nhất là với tuổi đời ngày càng chồng chất, làm sao biết ngày mai???

Người tình trăm năm


Ba chị em 

Với cậu út

Cỏ Hồng Đà Lạt


Friday, 22 March 2013

Sân vườn



Cây chanh ở vườn sau

Lan



Hoa Táo

Hoa Quỳnh

Cây Thanh Long trong vườn sau


Trời ơi! thôi rồi một đóa trà mi

Hãy là hoa xin khoan đừng là trái
Hoa thì thơm mà trái lắm khi chua


Trổ hoa cho người vui

Sau ba năm vun trồng, năm nay cây thanh long nhà mình đang đơm hoa kết trái. Ngày nào mình cũng ra ngắm nghía cái tác phẩm lao động này. Chẳng biết từ bao giờ mình có cái thú săn sóc vườn tược cây cối. Có lẽ cuộc sống ở đây lặng lẽ, ngoài giờ đi học, làm công việc nhà, mình ít ra ngoài (vì mình không thích không khí ồn ào) thế là mình vui với sân vườn. Lúc còn ở Việt Nam mình thích đi uống cafe ở những quán có trang trí  cây lá (mình yêu không gian xanh).

Có những lần mình đã cảm nghiệm thú ngắm vườn với ly café bên cạnh, nhìn cây lá xôn xao và tâm hồn thì thả gió cho mây ngàn bay, cũng tình lắm. Những lúc như vậy mình thấy nhẹ nhàng và cũng thấy đời dễ thương hơn.

Năm tháng sống tha hương cũng dài gần bằng thời gian sống nơi quê nhà, với mình nơi đây đang dần dần trở thành thân quen, có lẽ cái cây con ngày nào đã phát triển, những tàng lá xum xê đã cho mình chốn nương thân ê đềm. Mình thật sự yêu nơi chốn bao dung này.



Cây  dâu tằm ở sân trước
Trái 

Thursday, 14 March 2013

Nhớ mẹ


Thắp nén hương lòng con nhớ mẹ
Thời gian cứ tựa giấc chiêm bao
Mẹ xa xôi lắm không còn nữa
Tím cả hồn con lúc nghĩ về

Thời gian trôi qua thật nhanh một năm trước, khi nghe tin mẹ yếu mình đã vội vàng quay về, nhưng khi còn đang check-in ở phi trường đã nhận tin mẹ mất. Vậy mà sắp đến ngày giỗ đầu của mẹ mình. Chỉ còn hai tuần nữa, mẹ ơi con sẽ về  giỗ mẹ.

Từ lúc không còn mẹ, tự nhiên mình hụt hẫng giống như người bị mất phương hướng, tuy rằng mình xa nhà đã hai mươi ba năm. Dù ở xa gia đình hàng ngàn cây số nhưng mỗi lần thuận tiện mình đều về thăm nhà. Bởi vì mình vẫn còn mẹ để quay về. Bây giờ nỗi nhớ mong nôn nao không còn nữa. Và mình như kẻ đang lạc đường.

Lúc mẹ mình còn sống, cứ mỗi kỳ nghỉ cuối năm mình lại xôn xao chuẩn bị quay về, năm nào không về được mình buồn lắm. Đôi khi về chỉ để nhìn thấy mẹ vài tuần rồi lại đi. Mục tiêu của mình lúc đó là về thăm mẹ, từ ngày mẹ mình mất, mình cũng chẳng còn mục tiêu để phấn đấu nữa. Đời mà không có động lực thì buồn lắm.

Vẫn biết cuộc đời có hợp tan, nhưng làm sao tránh được nỗi nhớ. Biết đâu chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt mình. Khi ấy có ai nhớ mình không nhỉ ???

Hạnh Phúc



TÔI MUỐN CÓ MỘT GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC

"Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy

Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn. Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao?

Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người đàn ông! Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã để Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy! Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ. Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với tôi đột nhiên đã trở thành một người xa lạ.Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã đánh mất thời gian thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể rút lại những lời đã nói - tôi đã quá yêu Jane. Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi, và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy sẽ là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.

Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì vậy tôi trở mình và ngủ tiếp.

Buổi sáng dậy, vợ tôi bắt đầu trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ tôi, nhưng cần tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó, cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con trai của chúng tôi sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi.

Tôi có thể chấp nhận được điều kiện này. Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách mà tôi đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu cầu mỗi ngày trong thời gian một tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để giúp cho những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được tôi đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy. Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một  yêu cầu ngu xuẩn. Bất kể vợ tội có mánh khóe gì, cô ấy vẫn phải đối mặt với việc ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của tôi được thể hiện một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay và theo sau chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên tay của mình. Lời nói đó của con trai mang lại cho tôi một cảm giác đau đớn.

Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt để đi làm. Tôi lái xe một mình đến văn phòng.

Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của cô ấy. Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một cách cẩn thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám! Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, tôi tự hỏi tôi đã làm được những gì cho cô ấy.

Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi. Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân mật của chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về việc này. Việc bế vợ tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn.

Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Cô đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã dễ dàng hơn. Đột nhiên điều đó như một cú đánh vào tôi ... cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim. Một cách vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy.

Lúc này con trai chúng tôi chạy đến và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi. Đối với thằng bé, việc thấy cha mình bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi ở phút cuối cùng này.

Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòngkhách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của chúng tôi.

Điều làm tôi buồn là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi, tôi lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta đã thiếu đi sự thân mật. Tôi lái xe đến văn phòng ....nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình... Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và tôi đã nói với cô ấy, Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa.

Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói. Tôi gỡ tay cô ấy ra. Xin lỗi, Jane, tôi nói, anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì bọn anh đã không còn yêu nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng anh đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, anh sẽ bế cô ấy như vậy cho đến khi cái chết chia lìa anh và cô ấy. Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc. Tôi xuống cầu thang và lái xe đi. Tại tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cho vợ tôi.Cô bán hàng hỏi tôi cần ghi những gì trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết, anh sẽ bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.

Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với hoa trên tay, và nụ cười nở trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi nằm trên giường - cô ấy đã ra đi. Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh UNG THƯ trong nhiều tháng qua và tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con trai của chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau - Ít nhất, trong con mắt của con trai của chúng tôi - Tôi là một người chồng đầy tình yêu thương ... .

Các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của bạn thực sự là quan trọng trong một mối quan hệ. Nó không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản, hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó tạo ra một môi trường thuận lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng bản thân chúng không thể đem lại hạnh phúc cho chúng ta.

Vì vậy, hãy dành thời gian để trở thành bạn thân của người bạn đời của bạn và làm cho nhau những việc nhỏ để có xây dựng được sự  thân mật. Hãy có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc!

Nếu bạn không chia sẻ bài này, chẳng có điều gì xảy ra với bạn.

Nếu bạn chia sẻ, bạn có thể sẽ cứu vãn được một cuộc hôn nhân nào đó. Nhiều người gặp thất bại trong cuộc sống là những người không nhận ra họ đã đến gần với thành công thế nào khi họ quyết định bỏ cuộc.

Hãy nhớ rằng tình yêu là những thứ quý báu nhất trong tất cả các kho báu.Nếu không có nó bạn sẽ chẳng có gì, và nếu có nó bạn có tất cả mọi thứ. Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người mình yêu đã trở thành tro bụi. Cũng giống như mùi thơm của gỗ đàn hương không bao giờ mất đi, ngay cả khi nó đã bị nghiền nát, tương tự như vậy nền tảng của tình yêu là linh hồn, nó không thể phá hủy và tồn tại mãi mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi, nhưng tình yêu thì không bao giờ.

Một người bạn gửi cho mình bài viết trên đây, khi đọc xong mình xúc động rất nhiều. Có lẽ tâm trạng này mình đã có lần trải qua, trong cuộc sống đôi lúc mình vô tình với chính những người thân ở ngay bên cạnh mình. Khi không còn mới thấy mình đã quá thiếu xót.

Hình như con người thường chẳng biết quí những gì còn trong tầm tay, mà thường thích nhìn xa thật xa. Để rồi lúc nào cũng nuối tiếc... Có phải mình cũng đang tiếc nuối không???






Saturday, 2 March 2013

Sống

Hai anh em ôm nhau bên bãi rác – Kathmandu – Nepal    Photo by Chan Kwok Hung

"Sống chậm một chút, làm việc chậm một chút, yêu thương nhiều một chút để thấy rằng cuộc đời này không trôi qua một cách vô ý nghĩa. Đôi khi bạn chỉ cần nhắm mắt lại, chỉ vài phút thôi, bạn cũng có thể cảm nhận được ý nghĩa cuộc sống. Đôi khi bạn chỉ cần ngưng chạy chỉ vài phút thôi, bạn có thể cảm nhận được nhịp điệu của cuộc sống…"


Một ngày trôi qua trên hành tinh này đã có bao nhiêu hình ảnh như thế? Và có khi nào bạn tự hỏi mình đã làm gì để cuộc sống mình có ý nghĩa? Bắt đầu ngay hôm nay, mỗi ngày bạn hãy dành vài phút để nghiền ngẫm và cố gắng giúp những người chung quanh bạn, hãy khởi đầu bằng những việc nhỏ  thí dụ như vui vẻ với đồng nghiệp, dắt một người già qua đường, cảm thông với người bạn đường và vị tha với những người xưa nay ta không thích. Những việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại giúp ta nhẹ nhàng  thanh thản tâm hồn. Có thể bạn thấy khó thực hiện nhưng bạn cố thử, bạn nhé.

"Sống trong đời sống cần có một tấm lòng," phải trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời mình mới nhận ra, mỗi người khi sinh ra đều có mạng số của riêng mình. Giầu nghèo, sướng khổ ông trời đã định sẵn, bôn ba lắm cũng không tránh được. Thôi thì vui cũng xong mà buồn cũng hết. Tại sao mình không cười để qua? Cuộc đời như mây nổi như gió thổi như chiêm bao....

Sao hôm nay mình lại nhiều cảm xúc vậy? Hình như thời tiết cũng ảnh hưởng đến tâm trạng con người. Nơi mình ở trời bắt đầu vào thu, sau những ngày hè oi bức, những trận mưa đem đến cái không khí se lạnh, tiếng gió, tiếng mưa rơi làm cho tâm hồn mình cũng lãng mạng hơn. 


Friday, 1 March 2013

Vào thu

Lá phong

 Nơi mình ở đã bắt đầu vào mùa thu, những chiếc lá đang chuyển từ mầu xanh sang mầu vàng úa và cũng đang lìa cành, trên những con đường lá vàng rơi phủ lối, có những sáng trên con đường đến trường, mình dẫm trên xác lá, những âm thanh vụn vỡ làm cho mình nhớ hai câu thơ
Con đường trải ngập lá vàng
Chúng ta nhặt lấy xót xa kiếp người.


Đạp trên lá vàng khô

Mình yêu mùa thu vì thời tiết nhẹ nhàng, không lạnh cũng không nóng, nhưng có lẽ mình thích nhất là nhìn những chiếc lá rơi. Sân trường mình trồng toàn cây phong, lá phong rất đẹp  khi còn trên cây hay nằm dưới đất đều có vẻ quyến rũ, nếu bạn có dịp đi dưới hàng cây phong, khi bạn nhìn lên những cành cây bạn mới cảm nhận nét lãng mạng của mùa thu.
Melbourne vào thu

Trời Melbourne vào thu

Ta đi dưới hàng cây

Nhìn mầu lá đổi thay
Giống như một kiếp người


Lá vành rơi ngập lối
Thương chiếc lá lìa cành
Giơ tay ta đón lấy  
Chợt xót xa kiếp người.


Đường đến trường